"Sự sáng tạo phân biệt giữa một người lãnh đạo và một người theo đuôi”, Steve Jobs, CEO hãng điện tử Mỹ Apple.
Steve Jobs |
Hiện ông là giám đốc điều hành (CEO) hãng điện tử Apple với các sản phẩm nổi tiếng thế giới như điện thoại di động iPhone, máy nghe nhạc iPod, máy tính bảng iPad, máy tính Mac và hãng phim hoạt hình Pixar Animation Studios. Ông đang sống với vợ, bà Laurene Powell, và ba người con ở Silicon Valley. Ông cũng có một con gái là Lisa Jobs – kết quả từ một mối quan hệ trước đó.
Dưới đây là bài phát biểu của Steve Jobs tại buổi lễ trao học vị cho ông của đại học Stanford (Mỹ) hôm 12/6/2005. Đây là tài liệu duy nhất, đầy đủ nhất về cuộc đời Steve Jobs do chính bản thân ông nói: làm thế nào ông vượt qua thách thức, đấu tranh để giành thắng lợi.
“Tôi rất vinh hạnh có mặt tại đây hôm nay, tại một trong những trường đại học tốt nhất trên thế giới. Tôi chưa bao giờ tốt nghiệp đại học. Sự thật mà nói, đây là lần gần nhất tôi từng nhận được một bằng tốt nghiệp đại học. Hôm nay, tôi muốn nói với các bạn ba câu chuyện của cuộc đời tôi. Có bấy nhiêu thôi, không có gì to tát cả, chỉ ba câu chuyện".
Câu chuyện thứ nhất về việc kết nối các dấu chấm hết
Tôi đã bỏ ngang sau khi theo học tại trường Reed College chỉ sáu tháng nhưng sau đó vẫn quanh quẩn ở đó đến 18 tháng hoặc đại loại như vậy trước khi tôi thực sự bỏ học. Vậy tại sao tôi bỏ học?
Việc này đã bắt đầu trước khi tôi được sinh ra. Mẹ đẻ của tôi là một sinh viên đại học còn trẻ, chưa chồng và bà quyết định cho tôi làm con nuôi. Bà có linh cảm rất mạnh mẽ rằng tôi nên được các sinh viên tốt nghiệp nhận làm con nuôi, vì vậy mọi thứ đã được sắp đặt cho tôi để một luật sư và vợ ông nhận làm con nuôi từ khi mới sinh.
Ngoại trừ việc khi tôi cất tiếng chào đời, họ mới quyết định vào phút chót là họ thực sự muốn một bé gái.
Do đó, cha mẹ tôi, người đang ở trong danh sách chờ, đã nhận được một cú điện thoại lúc nửa đêm hỏi rằng: “Chúng tôi có một đứa con trai mới sinh không như mong đợi, ông bà có muốn nó không?” Cha mẹ tôi nói: “Tất nhiên”.
Mẹ đẻ tôi sau đó phát hiện rằng mẹ nuôi tôi chưa bao giờ tốt nghiệp đại học và rằng cha tôi chưa bao giờ có bằng trung học. Bà từ chối ký các giấy tờ thủ tục con nuôi. Bà chỉ chịu nhượng bộ sau đó vài tháng, khi cha mẹ tôi hứa rằng một ngày nào đó tôi sẽ vào đại học”. Và 17 năm sau, tôi vào đại học, nhưng tôi lại ngây thơ chọn một trường đại học hầu như đắt đỏ ngang với Stanford và tất cả số tiền tiết kiệm cha mẹ tôi, thuộc tầng lớp công nhân viên chức, được dùng chỉ để trả học phí đại học của tôi. Sau sáu tháng, tôi không thể thấy có giá trị nào trong đó. Tôi không biết điều tôi muốn làm trong cuộc đời mình là gì, và tôi không biết trường đại học sẽ giúp tôi tìm ra câu trả lời đó như thế nào. Trong khi ở đó, tôi đang tiêu dần tất cả tiền cha mẹ tôi dành dụm suốt cả đời mình. Vì vậy, tôi đã quyết định bỏ học và tin tưởng rằng tôi sẽ tìm ra cách. Thực sự, lúc đó tôi đã rất sợ nhưng nhìn lại đó là một trong những quyết định tốt nhất của tôi.
Từ cái phút tôi bỏ học, tôi có thể chấm dứt tham gia các buổi học bắt buộc mà tôi không thích và bắt đầu nhảy vào các lớp khác trông có vẻ thú vị, song chẳng lãng mạn chút nào. Tôi không được ở trong ký túc xá nên tôi ngủ trên sàn trong phòng của bạn bè. Tôi trả lại các vỏ chai nước ngọt (coke) để lấy 5 xu tiền đặt cọc mua thức ăn, và tôi sẽ đi bộ 7 dặm khắp thành phố mỗi tối Chủ nhật để kiếm một bữa ăn ngon mỗi tuần tại đền Hare Krishna.
Tôi thích điều đó
Phần lớn những gì tôi va vấp là bắt đầu từ sự tò mò và trực giác của tôi, và nó trở nên vô giá sau này. Tôi thí dụ thế này: Đại học Reed lúc đó có lẽ là trường tốt nhất cả nước về hướng dẫn thư pháp. Khắp trường – ký túc xá, giảng đường – mỗi poster, mỗi nhãn hiệu trên mỗi ngăn kéo được họa thư pháp bằng tay rất đẹp. Bởi tôi đã bỏ học và không phải tham gia các lớp học thông thường, tôi quyết định tham gia lớp học thư pháp. Tôi học về kiểu chữ có chân và không có chân, về sự khác nhau về lượng khoảng trắng giữa các chữ cái khác nhau, về cái gì làm cho kiểu chữ lớn đẹp.
Đó là nghệ thuật tinh tế, lịch sử và cái đẹp mà khoa học không thể nắm bắt được; tôi thấy chúng rất hấp dẫn.
Tuy nhiên, tôi thậm chí không hy vọng có thể ứng dụng chúng vào việc gì trong cuộc đời mình. Vậy mà mười năm sau, chúng lại trở nên rất có ích khi chúng tôi thiết kế chiếc máy tính Macintosh đầu tiên.
Chúng tôi đã đưa nghệ thuật thiết kế vào Mac
Đó là chiếc máy tính đầu tiên có kiểu chữ rất đẹp. Nếu tôi chưa bao giờ tham gia một khóa học như vậy ở trường đại học, Mac sẽ không bao giờ có kiểu dáng chữ đa dạng hoặc khoảng cách font chữ đều nhau như vậy.
Và bởi Windows chỉ sao chép Mac, nên chắc chắn không có chiếc máy vi tính cá nhân nào làm được như Mac.
Nếu như tôi chưa bao giờ bỏ học, tôi sẽ chẳng bao giờ dự các lớp thư pháp và máy tính cá nhân có lẽ chẳng có được dạng chữ tuyệt vời như vậy.
Tất nhiên, không thể kết nối các dấu chấm hết phía trước khi tôi còn tiếp tục học đại học. Bạn chỉ có thể kết nối chúng khi nhìn lại phía sau. Do đó, bạn phải tin các dấu chấm hết bằng một cách nào đó sẽ kết nối trong tương lai của bạn. Bạn phải tin tưởng vào điều gì đó – linh tính, số phận, cuộc sống, nghiệp chướng, bất cứ điều gì. Sự tiếp cận này chưa bao giờ làm tôi thất vọng và nó đã tạo nên sự khác biệt trong cuộc sống của tôi.
Theo O.A.P Estate
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét