Thứ Bảy, 25 tháng 12, 2010

Donald Trum - Nghệ thuật giao dịch địa ốc - Phần 4: Kinh doanh sòng bài

Theo O.A.P Estate



www.nhabinhthuan.com - Khi tôi đang lái xe đến dự một cuộc họp về vụ mua bán khách sạn Commodore, một bản tin từ radio trên xe cho tôi biết nhân viên khách sạn ở Las Vegas, bang Nevada, vừa mới bỏ phiếu quyết định đình công. Một trong những hậu quả của việc này là sự sụt giá thê thảm của cổ phiếu Tập đoàn Hilton. Tập đoàn này có hai sòng bài ở Las Vegas. Hilton làm chủ hơn 150 khách sạn trên thế giới, nhưng lợi nhuận từ hai khách sạn - sòng bài của họ ở Las Vegas chiếm hơn 40% tổng lợi nhuận của tập đoàn này. Qua đó, tôi thấy cần phải tìm hiểu kỹ hơn về việc này.
3 năm chờ cơ hội
Trong gần hai năm qua, tôi đã và đang phải làm việc ngày đêm, cố gắng xây dựng khách sạn Grand Hyatt. Bây giờ, lần đầu tiên tôi nhận thấy cho dù khách sạn của tôi có trở thành một biểu tượng của sự thành công tại một thành phố lớn nhất thế giới chăng nữa, lợi nhuận của nó cũng không bằng của một khách sạn - sòng bài tương đối thành công ở một thành phố nhỏ miền Tây Nam nước Mỹ. Dù rất bận rộn, tôi vẫn thu xếp thời gian để đến thành phố Atlantic.
Thành phố này cách New York gần 200km, nằm trên bờ biển phía nam của bang New Jersey. Đã có một thời nó là trung tâm nghỉ dưỡng và hội nghị lớn của nước Mỹ. Nhưng sau đó nó đã gặp nhiều khó khăn khi các trung tâm hội nghị chuyển đến các thành phố lớn hơn, nơi có khí hậu ấm áp hơn. Tôi không thể hình dung mọi thứ ở đó xuống cấp như thế nào. Nó như thể là một thành phố ma với những tòa nhà hoang vắng, các cửa hiệu đóng kín.
Nhưng triển vọng ngành kinh doanh sòng bài được hợp pháp hóa đã đẩy giá đất ở đó lên rất nhanh, đặc biệt là khu phố đi bộ Boardwalk dọc theo bờ biển. Những người đầu cơ, từ những công ty lớn đến những tên bất lương chỉ muốn làm giàu một cách nhanh chóng, đổ xô về thành phố này như những con kên kên háu đói. Tôi quyết định không tham gia làn sóng những người đầu cơ đó. Tôi không muốn bỏ tiền vào những việc có quá nhiều rủi ro như thế.
Ba năm trôi qua, rồi cơ hội cũng đến với tôi. Một ngày mùa đông năm 1980, một kiến trúc sư ở thành phố Atlantic điện thoại cho tôi nói rằng có một khu đất tốt trên phố đi bộ Boardwalk đáng để tôi quan tâm. Thời điểm đó thật tốt. Một phần vì làn sóng hối hả đầu tư vào các sòng bài đã qua đi, và việc kinh doanh này đang có phần khó khăn hơn. Khu đất 10.000m2 mà người kiến trúc sư chỉ cho tôi nằm sát cạnh trung tâm hội nghị, nơi có khoảng không gian rộng nhất thích hợp cho nhiều cuộc hội họp và vui chơi giải trí lớn.
Nếu tôi lao vào mua khu đất này từ năm 1976 thì mọi việc ắt hẳn đã rất khác. Lúc đó, tôi vẫn chưa xây dựng gì ở New York và không ai biết tôi là ai cả. Nhưng vào năm 1980, với khách sạn Grand Hyatt đang xây dựng, danh tiếng và uy tín của tôi đã tăng lên rất nhiều. Khi bạn thương lượng với những người đã từng bị hứa hão, uy tín là yếu tố quyết định. Tôi sắp đặt một kế hoạch mua lại toàn bộ khu đất bằng cách dùng uy tín của mình. Tôi nói với những người chủ đất rằng tôi sẽ mua lại phần đất của họ một cách công bằng, và không giống như những người khác trước đây, tôi sẽ không bỏ cuộc nửa chừng. Tôi dẫn chứng bằng những gì mình đã làm được ở New York.
Mở hướng đi mới
Sự chống trả
Có những lúc khi sự đối đầu là chọn lựa duy nhất, bạn cần phải phản đòn để chống trả những chiêu thức của đối phương. Đây là một rủi ro vì bạn sẽ làm cho tình hình càng tệ hại hơn. Vì vậy, tôi khuyên bạn không nên áp dụng phương thức này với tất cả mọi người. Theo kinh nghiệm bản thân, nếu bạn đấu tranh cho niềm tin của mình thì mọi việc cuối cùng sẽ tốt đẹp dù nó có thể khiến một số người xa lánh bạn.
 
Một trong những khó khăn cho bạn khi bạn gặt hái được thành công là sự ganh ghét, đố kỵ đây đó. Có những người nghĩ rằng cố gắng ngăn chặn người khác vươn lên là thành tích của họ - tôi xem họ là những kẻ thất bại trong cuộc sống. Theo như tôi biết, nếu họ có khả năng thật sự thì họ sẽ không chống lại tôi, họ sẽ làm điều gì đó mang tính xây dựng hơn.
Tháng 7-1980, các cuộc thương lượng đều đã kết thúc thành công. Và từ đây, tôi đã nắm quyền kiểm soát một khu đất tốt tại thành phố Atlantic. Tuy vậy, vẫn còn nhiều việc phải làm như kiếm nguồn tài trợ, xin giấy phép xây dựng và kinh doanh sòng bài, trong đó giấy phép kinh doanh là ưu tiên hàng đầu. Tôi đã theo sát thành phố này đủ để hiểu được đó là một tiến trình rất dài, rất khó khăn, và không thể dự đoán điều gì sẽ xảy ra.
Ngày 15-3-1982, tôi đến Trenton (New Jersey) để điều trần trước Ủy ban Kiểm soát sòng bài. Tôi rất tự tin vì đã có được nguồn hỗ trợ tài chính và sự chấp thuận cần thiết cho tất cả các bản thiết kế. Phần trình bày của tôi chỉ dài 17 phút. Và ngay trước buổi trưa hôm đó, tất cả thành viên của ủy ban đều nhất trí cấp phép cho tôi.
Một yếu tố nữa giúp chúng tôi có được chi phí thấp là tình trạng xây dựng ở thành phố Atlantic trong mùa xuân năm 1982. Lúc đó, Tropicana là sòng bài duy nhất đang được xây dựng. Hàng ngàn công nhân địa phương đối mặt với nạn thất nghiệp. Các nhà thầu hoặc phải tốn tiền trả lương để giữ chân thầy thợ hoặc phải dẹp tiệm. Điều đó cho chúng tôi nhiều thuận lợi khi thương thảo với họ. Tôi chỉ muốn có một giá thật hợp lý chứ không ép giá họ.
Chúng tôi hoàn thành công trình đúng như dự kiến để có thể bắt đầu khai trương vào ngày 22-5-1984. Với chi phí xây dựng 218 triệu USD, khách sạn - sòng bài của chúng tôi trở thành dự án đầu tiên ở thành phố này được xây dựng đúng hạn. Sự cổ vũ của dân chúng trong ngày khánh thành vượt quá mong đợi của tôi.
Hàng ngàn người tham dự, kể cả các viên chức chủ yếu của thành phố. Thomas Kean, thống đốc tiểu bang, hết lời ngợi ca những gì chúng tôi đã thực hiện được. Chỉ vài phút sau khi khách sạn - sòng bài chính thức mở cửa, họ đã xếp hàng rồng rắn xung quanh các bàn đánh bài và các máy chơi bài. Tôi đổi tên khách sạn - sòng bài này thành Trump Plaza. Năm 1985, Trump Plaza lời 35 triệu USD, chưa trừ thuế, lãi suất ngân hàng và khấu hao. Chúng tôi ước tính con số này sẽ đạt đến 90 triệu USD trong năm 1988.
Thành công trong việc điều hành Trump Plaza mở ra cho tôi một cơ hội mới. Tôi bắt đầu nghiên cứu những khả năng mua lại các công ty có các sòng bài, trong đó Holiday Inns là một mục tiêu. Tôi bắt đầu mua cổ phiếu của Holiday Inns từ giữa tháng tám. Đến 9-9-1986, tôi đã nắm được gần 5% số cổ phần của họ, tương đương 1 triệu cổ phần.
Theo O.A.P Estate

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét